"Đọc thơ Hoàng Lộc người ta dễ cảm với thơ ông,dễ mở lòng ra với tâm sự ông, dễ bồi hồi và nao buồn theo dòng đời trôi nổi.Hoàng Lộc, nhà thơ điềm đạm, vụ phẩm hơn lượng, khi viết về nhân sinh cũng như tình yêu, có bề sâu tư duy, đồng thời có kỹ thuật, chữ dùng đặc biệt, thơ vừa có hồn vừa có âm điệu riêng. Hoàng Lộcđã thành công đưa người thưởng thức nghệ thuật vào thế giới riêng của ông..."NGUYỄN VY KHANH
Nhà thơ HOÀNG LỘC Sinh tại Hội An, Quảng Nam Hiện sống tại Hoa Kỳ.Từ năm 1960 đến nay, có thơ trên các báo Sai Gòn và hải ngoại *Trung tâm Văn Bút Việt Nam trao tặng Giải Thi ca năm 1970 Thơ đã xuất bản: -Thơ Học Trò (1965) -Trái Tim Còn Lại (1971) -Qua Mấy Trời Sương Mưa (1999) -Cho Dẫu Phù Vân (2012)
1. Còn Chẳng Bao Năm
còn chẳng bao năm, anh về sau núi và trần gian bỏ lại với em buồn khi quét lá vàng trong vuông sân cũ em để lòng tìm một chút xưa không?
là thuở có anh qua nhà sớm tối còn quán mẹ nghèo dựng dưới hiên tre nhiều thứ trong nhau mười năm không nói khi nói cùng nhau lại phải xa lìa
anh bỏ quê đi và đi lâu lắm cũng có lần về, về chẳng bao lâu đã hứa cùng em mà làm không đặng để cạn một đời (đáng đời phiêu du)
còn chẳng bao năm bay mù hạt bụi có lẽ tìm bay về phía quê nhà em vẫn vai gầy ngồi bên bếp lửa thổi bữa cơm chiều trong nỗi đau xưa... (10-2012)
hạt lệ ta hạt lệ người kể như đã thấm vào nơi tuyệt tình? hạt lệ em hạt lệ mình có khi rớt ở biển xanh mất rồi? em từng khóc giữa ngày vui giữa đêm trăng khuyết giữa lời thơ xưa? ta từng khóc với thờ ơ với em - bất tận cõi bờ thời gian... em bưng hạt lệ lên ngàn để xin hoá thạch đầu non một đời? ta cầm hạt lệ về khơi chìm tan với biển quên trời phù vân? sao không úp hạt lệ gần lên vai nhau khóc một lần rồi thôi?
lòng vẫn thế mở ra chiều tưởng vọng có em qua một thoáng áo hoa vàng ta vẫn thế trẻ thơ và mơ mộng tưởng áo vàng là áo của vầng trăng ta thương nhớ những gì em không có những gì em không có ở đời chung ở lớp học, ở hiên nhà, góc phố những nơi ta thương nhớ đến vô cùng em có thể không còn nơi ấy nữa giàn hoa khô - cây mận hết trái rồi con chó nhỏ không còn vui tiếng sủa khi có người gọi gởi một tờ thư lòng vẫn thế cứ theo cùng mây nổi biết trong ta chẳng vắng được quê nhà em vẫn thế của những ngày xưa cũ là những ngày vang động mãi trong ta
4. THƠ TÌNH VIẾT Ở HỘI AN ta thật sự muốn đứng hoài một chỗ mà ông trời cứ đẩy mãi ta đi và em cũng một đời như gió núp tóc bay mây thổi suốt buổi anh về ngày xuân cuối hết hoa - dù hoa ẩn nguyệt để nghìn trùng cơn gió, nỗi niềm xưa mẹ già ta đã yên nằm trong đất quê nhà đây - sao vẫn nhớ quê nhà? đến rong bèo còn tấp bến sông Hoài ta bước mỏi - quay nhìn không dấu bước mẹ già ta đã tìm qua cõi khác cố hương còn chỉ một nửa cố hương phố cũng rồi chỉ nửa phố rêu phong em, câu cổ thi - nghiêng hồn thục nữ như vẫn đợi ngó theo mùa trăng cũ mà trăng đành chỉ sót nửa vầng trăng ta có muốn đứng hoài đây một chỗ em có núp một đời như ngọn gió cũng ngậm ngùi ông trời bắt ta đi cũng tóc bay mây trắng buổi anh về...