16. Thời Của Chúng Tôi.
Thời của chúng tôi có quá nhiều anh hùng Anh hùng bóng chày Anh hùng xa lộ Anh hùng hốt rác Anh hùng diệt chủng Anh hùng diễu dở quần chúng vẫn tán thưởng vỗ tay. Thời của chúng tôi quá ồn ào Nay tuyên ngôn giẻ rách Mai nghị quyết ma bùn Nghị trường văng nước bọt Lảnh tụ chuyên xào bài ba lá Thiện nghệ khó ai bì Thời của chúng tôi Ngỡ là thanh bình thịnh trị Sao vẫn đầu rơi máu chảy Thánh chiến, bom người Đồng chủng bôi mặt, hăng hái sát hại nhau Thời của chúng tôi Thênh thang xa lộ Hằng Nga, Sao Hoả lồng lộng đi về Sao lòng người vẫn nhỏ hẹp Mẹ Già vẫn bới rác, em gái vẫn bán thân Trẻ thơ đói khát, khoai sắn qua ngày. Thời của chúng tôi Thời của những kẻ buôn thần bán thánh Bán vợ đợ con Buôn gan bán thận Nhà thổ nhiều hơn trường học Kỷ nghệ xác thân lợi nhuận hàng đầu. Thời của chúng tôi Thời của bội phản, gian manh Nhân đạo được đấu thầu Tổ Quốc bị ép cung Toàn dân đeo khẩu trang, bịt miệng, cúi đầu Thời của chúng tôi Quá nhiều người máu lạnh Trái tim bằng đất sét Xương sống cong queo Tiến thân bằng đầu gối Vô cảm,vô luân, vô đạo, vô hồn |
Thời của chúng tôi
Thời của nhân loại mê sãng Của khủng hoảng niềm tin Của tâm linh đồng bóng Thời của chúng tôi Thời của chuyên xài bạc giả Của lảnh tụ ma đầu Diễn văn nghe lợm giọng Đi đêm-cửa hậu-bán đứng, rửa tiền Phát triễn quốc gia bằng "lợi ích nhóm" Giáo dục con em bằng "đi tắt - đón đầu" Thời của chúng tôi Thời của những phường giá áo túi cơm Sớm đầu tối đánh Đón gió trở cờ Giả hình, giả dạng, giả danh Thời của chúng tôi, Thời của văn hoá "on sale" Lọc lừa thành mãn tính Lảnh cảm tâm lĩnh Của tình yêu đa hệ. Thời của chúng tôi Đức tin bị chủng ngừa Phá thai xiễng dương thành quốc sách Công lý là phương tiện của bạo quyền Công bình chỉ là ước mơ của người cùng khổ Thời của chúng tôi Thời của chũ nghĩa ma đầu Của đồng minh xỏ lá Của môi hở lộ răng nanh Của thọc gậy bánh xe, thay ngựa giữa giòng Bán đứng anh em Đâm sau lưng chiến hữu Thời của chúng tôi Thời của bất hạnh oan khiên Thời của chúng tôi Không cần anh hùng,lảnh tụ Thời của chúng tôi Chỉ cần những người tủ tế, từ tâm. Phùng Minh Tiến 4/2014 |
15. Hữu Hạn Và Vô Cùng.
14. Đêm Xuân Nằm Mơ Khuất Nguyên
13. Vầng Trăng Hạnh Ngộ
12. Nu cuoi chiem bao
11. THEO EM
10. TOI VE
9. EM CHOT DEN
8. THEO NGUOI
7. QUA BO NHIN LAI
6. Lưu đày
Sao ta mãi làm loài cây không rễ
Thân xanh xao hoa trái chết trong hồn
Tim vẫn đập nhưng đau từng hơi thở
Nhịp đời lên là những bước cô đơn
Ta đã mất những bạn bè một thưở
Những bờ lau khóm cỏ dáng sông mơ
Gươm với súng đã bao lần dong ruỗi
Ngựa hồng ơi ! đành rũ chết ai ngờ
Đường ta đi giá băng và nhục tủi
Ngày lặng câm gõ mãi nỗi u hoài
Những sớm mai soi mặt trời lạ mặt
Những chiều hôm chết lặng mãnh trăng xưa
Chung quanh ta, ôi nhà cao đèn sáng
Che tương lai và xóa nẽo đường về
Ta không muốn suốt đời làm khách lạ
Trùng dương ơi réo gọi những cơn mê
Phùng Minh Tiến
New York, Noel 1979
Sao ta mãi làm loài cây không rễ
Thân xanh xao hoa trái chết trong hồn
Tim vẫn đập nhưng đau từng hơi thở
Nhịp đời lên là những bước cô đơn
Ta đã mất những bạn bè một thưở
Những bờ lau khóm cỏ dáng sông mơ
Gươm với súng đã bao lần dong ruỗi
Ngựa hồng ơi ! đành rũ chết ai ngờ
Đường ta đi giá băng và nhục tủi
Ngày lặng câm gõ mãi nỗi u hoài
Những sớm mai soi mặt trời lạ mặt
Những chiều hôm chết lặng mãnh trăng xưa
Chung quanh ta, ôi nhà cao đèn sáng
Che tương lai và xóa nẽo đường về
Ta không muốn suốt đời làm khách lạ
Trùng dương ơi réo gọi những cơn mê
Phùng Minh Tiến
New York, Noel 1979
5. TRƯỜNG XƯA
Tôi về thăm lại trường xưa
Tường rêu đứng lặng mấy mùa chia xa
Giảng đường chết lặng bên hoa
Bước chân ngày cũ ai qua chốn này
Áo bay từ độ trăng gầy
Đôi bờ nhật nguyệt đã đầy nhớ thương
Tóc xưa còn thoáng mùi hương
Năm mươi năm lẻ còn vươn dấu giày
Phố chiều mờ mịt mây bay
Ngang qua lớp cũ hao gầy dáng ai?
Em giờ chắc đã khác xưa?
Thương em, đứng lặng, gió mưa đầy trời.
PHÙNG MINH TIẾN
4. Đôi Nẽo Có Không
Hữu dã hồi
Vô dã hồ
Mạc tại giang biên lãnh phong xuy.
(Kệ cổ của Phật giáo)
* Có cũng về
Không cũng về
Sao còn đứng đợi bến sông mê
Bốn phương gió nổi mùa hư ảo
Ngoãnh lại hoa xuân rụng não nề
* Có cũng về
Không cũng về
Về đâu, non nước về đâu nhỉ?
Chảy xiết cuồng lưu, vọng khứ hề!
* Có cũng về
Không cũng về
Sáu bảy mươi năm làm lữ khách
Một chiều tuyết phủ với sương che
* Có cũng về
Không cũng về
Thanh xuân giờ đã xa biền biệt
Dừng lại bên sông, lạnh bốn bề.
Phùng Minh Tiến
Hữu dã hồi
Vô dã hồ
Mạc tại giang biên lãnh phong xuy.
(Kệ cổ của Phật giáo)
* Có cũng về
Không cũng về
Sao còn đứng đợi bến sông mê
Bốn phương gió nổi mùa hư ảo
Ngoãnh lại hoa xuân rụng não nề
* Có cũng về
Không cũng về
Về đâu, non nước về đâu nhỉ?
Chảy xiết cuồng lưu, vọng khứ hề!
* Có cũng về
Không cũng về
Sáu bảy mươi năm làm lữ khách
Một chiều tuyết phủ với sương che
* Có cũng về
Không cũng về
Thanh xuân giờ đã xa biền biệt
Dừng lại bên sông, lạnh bốn bề.
Phùng Minh Tiến
2. MÙA VĨNH CỮU
Mười năm kinh kệ không gần Phật
Xuống phố chiều nay ngộ bất ngờ
Em qua tóc thoảng hương mùa cũ
Gót nhẹ son vàng, cát bụi xa
Lìa thân đâu dựng đền thờ Chúa
Kiến tánh tâm lành bỗng nở hoa
Trong em réo gọi mùa Vĩnh cữu
Sông đời lớp lớp đã chia xa.
Phùng Minh Tiến
Mười năm kinh kệ không gần Phật
Xuống phố chiều nay ngộ bất ngờ
Em qua tóc thoảng hương mùa cũ
Gót nhẹ son vàng, cát bụi xa
Lìa thân đâu dựng đền thờ Chúa
Kiến tánh tâm lành bỗng nở hoa
Trong em réo gọi mùa Vĩnh cữu
Sông đời lớp lớp đã chia xa.
Phùng Minh Tiến
1. DÒNG SÔNG CÁT LỞ
Tôi đưa em về dòng sông cát lở
Dòng sông ba mươi năm chảy xiết một đời
Nầy cánh hoa xanh soi trên hồn nước cạn
Em tìm thấy gì trong sỏi đá không vui
Tôi đưa em qua ven bờ cát lậm
Năm tháng phôi pha nay lở mai bồi
Dấu điêu linh còn ghi trên trán mỏi
Bàn chân ngoan cát cũng ngẩn ngơ lời
Cát một đời nằm nghe sóng vỗ
Sông một đời chảy mãi khôn nguôi
Em là mây tình cờ qua đó
Một tháng một năm rồi cũng ngậm ngùi
Phùng Minh Tiến
Tôi đưa em về dòng sông cát lở
Dòng sông ba mươi năm chảy xiết một đời
Nầy cánh hoa xanh soi trên hồn nước cạn
Em tìm thấy gì trong sỏi đá không vui
Tôi đưa em qua ven bờ cát lậm
Năm tháng phôi pha nay lở mai bồi
Dấu điêu linh còn ghi trên trán mỏi
Bàn chân ngoan cát cũng ngẩn ngơ lời
Cát một đời nằm nghe sóng vỗ
Sông một đời chảy mãi khôn nguôi
Em là mây tình cờ qua đó
Một tháng một năm rồi cũng ngậm ngùi
Phùng Minh Tiến