Nguyễn đình Tri
- Sinh năm 1941 tại Điện bàn Quảng nam.
- CHS.TQC.HA 1955-1962.
- Học trường sư phạm Qui nhơn
- Sỉ quan QLVNCH khóa 25 trường bộ binh Thủ Đức - Giáo viên biệt phái dạy tại Quảng ngãi và Đà nẳng.
- 1975 ở tù tại Kỳ Sơn Quảng nam
- Hiện đang sống tại Điện bàn Quảng nam.
- Sinh năm 1941 tại Điện bàn Quảng nam.
- CHS.TQC.HA 1955-1962.
- Học trường sư phạm Qui nhơn
- Sỉ quan QLVNCH khóa 25 trường bộ binh Thủ Đức - Giáo viên biệt phái dạy tại Quảng ngãi và Đà nẳng.
- 1975 ở tù tại Kỳ Sơn Quảng nam
- Hiện đang sống tại Điện bàn Quảng nam.
Muc Luc:
20. MÌ GÁNH PHÚ CHIÊM 19. TÌNH BẠN 18. Thu Bồn Đêm Trăng 16. Bài Học Cuối Cùng. 15. Xuân Quê 14. ĐÔNG BUỒN. 13. Chuyện Tình Mộng. 12. Gởi Người Em Gái Paris 11. Hội An Ơi Ta Vẫn Nhớ. 10. Mẹ Tôi 9. Ước Vọng 8. Dáng Xuân 7. Giọt Nước 6.Tâm Sự Ngày Tết 5. Trường Xưa 4. Về Thăm Phố Hội 3. Chiều 2. Mưa Đầu Mùa 1. Tái Ngộ |
***************************************************************************
|
*********************************************************************************************
23. Mùa Đông
22. Đợi Chờ
22. Anh Sẽ Về
21. Mẹ Quê Nghèo
|
|
20. MÌ GÁNH PHÚ CHIÊM
Mỗi buối sáng sương mai còn gội bạc, Gánh hàng rong đã đến mọi nẻo rồi, Mì Phú Chiêm đặc sản ở quê tôi, Mà thương hiệu vẫn còn vang đây đó. Chiếc đòn gánh oằn cong trên vai nhỏ, Hồn quê hương nặng trỉu ở hai đầu, Lửa bập bùng làn khói toả về sau, Dân vui gọi tàu Phú Chiêm chạy sớm. Tàu chạy mãi khắp thôn làng nhỏ lớn, Vẳng xa xa tiếng rao bán gọi mời, Đem tô mì nóng hổi đến mọi nơi, Còn phản phất hương đồng quê xứ Quảng. Con mì trắng từ lúa trồng bốn tháng, Trên đất cằn thấm từng giọt mồ hôi, Hạt gạo thơm tho hương vị xa xôi, Và ngào ngạt như tình người thôn nữ. Thịt ba chỉ mua từ nguồn bản xứ, Bằng một loài heo cỏ thịt thơm ngon, Mỡ trắng tinh nhưng không béo lại giòn, Đậm hương vị của rau vườn cám gạo. Con tôm thẻ bắt lên mùa nước ráo, Thân nõn nà hương vị dậm sông Thu, Ngày nước trong vó cất dưới sương mù, Sớm cung cấp tôm tươi vừa bắt vội. |
Rau Trà Quế, ớt xanh ven phố Hội,
Đượm tình quê với cỏ nội hương đồng, Chất rau tươi còn xanh ngát thơm nồng, Thêm hấp dẫn bên thịt vàng tôm đỏ. Chất mì Quảng Phú Chiêm là thế đó, Nguyên liệu quê hương đầy ắp mặn nồng, Của ruộng nương, của sông nước mênh mông, Chút tình nghĩa thoáng trong tô nho nhỏ. Luôn vẫn nhớ khói quyện bay đầu ngõ, Và lời rao lanh lảnh vẳng từ xa, Tô mì tươi ngon chân chất mặn mà, Đã gắn bó dân quê mình muôn thuở. Với đôi gióng bao lâu rồi chẳng nhớ, Gánh hồn quê lưu luyến khắp nơi nơi, Cô hàng ơi! cô biết đã bao đời? Bàn tay nhỏ gói trọn niềm vinh hạnh nguyễn đình tri. |
|
THƯƠNG THẦM
Ru em say giấc mộng vàng, Hồn bay lơ lững mây ngàn chớm thu. Điệu buồn theo gió bay vù, Miên mang tình lắng lời ru thở dài. Tóc mềm buông xoả bờ vai, Nửa vòng tay gối, chờ ai nửa vòng. Trăng thu chuốt mộng vào lòng, Trăng soi gối lẻ mà lòng ngẫn ngơ. Thương em chẳng biết bao giờ, Tình em đọng lại thành thơ tương phùng. Vòng tay nửa chặc nửa chùng, Thơ anh nửa có nửa không tựa đề. Tình xa vọng chút đam mê, Cho nhau một chút tình quê xa vời. Rì rào sóng vỗ xa khơi , Trăng thu bên gối anh ngồi ru em. Nguyễn đ. Tri |
19. TÌNH BẠN
Đường đời là chuỗi sắc và không Trách móc làm chi bận cõi lòng. Đạo lý lòng người luôn gạn đục, Cõi đời tâm phải biết khơi trong. Chẳng nên lầm hiểu trong giây lát, Lại cắt thâm tình sáu chục năm. Thất thập qua rồi râu tóc bạc, Bạn bè tình trọng, của đâu mong. Nguyễn Đình Tri Họa 1: CÂU THƠ VIẾT ĐỂ HỒN THANH THẢN Bàn luận làm chi chuyện có không, Quên đi để khỏi bận trong lòng. Sông sâu khó kiếm nơi trong đục, Biển rộng khôn dò chốn đục trong. Bạn cũ nơi này năm bảy đứa, Trường xưa chốn ấy sáu mươi năm. Câu thơ viết để hồn thanh thản, Gửi gấm tâm tình thỏa ước mong. DƯ MỸ Họa 2: LÌA THỊ PHI Chẳng muốn bận tâm với sắc không, Từ đây thanh thản hết phiền lòng. Hứa Do thuở nọ lo tai bẩn, Sào Phủ ngày xưa chọn nước trong. Thức tỉnh xa lìa si chốc lát, Vô minh vướng víu lụy bao năm. Giở qua trang giấy tâm an tịnh, Xếp lại chuyện xưa khỏi ước mong. Văn Ngọc Họa 3: KHÉP LẠI Luận bàn hai chữ sắc và không, Lại có vô minh lấn cấn lòng. Lìa chốn si mê tìm cảnh tịnh, Ôm chi sắc tướng để vào trong. Tâm Kinh Bát Nhã ghi trong dạ, Bến giác tìm vui kiếp kiếp năm. Uống cạn chung trà cùng khép lại, Niềm vui thi hoạ vẫn chờ mong. Kim Thoa Nguyễn Họa 4: Quên Đi Tự Ái Chuyện nhỏ quên đi có nhẹ không Chẳng nên hằn học khắc ghi lòng Tuổi đời xế bóng tâm nào đục Trần thế về chiều dạ trống trong Qua lại văn thơ đang tính tháng Đổi trao chữ nghĩa đã nhiều năm Cớ sao cứ mãi không thông cảm Lánh bạn xa bầy để đợi mong ĐNN Họa 5: Có Chuyện Gì Vậy? Tôi như rớt độp tự trên không Chẳng biết chuyện chi bạn bận lòng Mưa gió qua đi cùng bão rớt Bầu trời trở lại với xanh trong Bây giờ nắng Hạ oi đôi tháng Sắp tới sương Thu mát nửa năm Tôi kẻ dậy thì khi thất thập! Tâm tư nổi loạn đoán gì mong Thái Huy long |
Họa 6: Ước Mong
Nối kết tình xưa thân với Bạn Bên nhau xướng họa thích chung lòng Bạn bè siết chặt tình muôn thuở Thân hữu bên nhau chén nước trong Cố gắng quên đi điều lấn cấn Dằn tâm phớt tỉnh chuyện trong năm Ngoài tai tất cả điều hay dỡ Tự tại an nhàn lẽ sống mong Đoàn Ngọc Nam Họa 7: TIỄN BẠN Có phải dòng đời thể sắc không? Vừa nghe tin Bạn nát đau lòng Hôm qua ngủ thiếp trên giường bệnh Nay sáng bỏ về cõi khuất trong Dù chẳng tâm tình vài khoảnh khắc Cả đời bằng hữu mấy mươi năm Còn đây cả khối tình nhân loại Sao vội xa lìa… có tiếc mong? Huy Lữ (18-08-15) Họa 8: Bạn Hiếu Ra Đi Nghe đâu vần vũ ở trên không Tin bạn ra đi nỗi chạnh lòng Cùng khoá nhu mì Lâm Chí Hiếu Bạn bè thương mến nước ngoài trong Cali quy tụ neo bờ bến Thất thập vừa qua đếm tháng năm Thành kính phân ưu chào vĩnh biệt Tiêu diêu Cực Lạc cõi anh mong Thái Huy Long Họa 9: THA THỨ Biết được cuộc đời sắc với không, Bình an miên viễn ở trong lòng. Ném đàn ngày ấy Bá Nha khóc, Mất bạn Tử Kỳ giữa đục trong. Hờn giận giữ hoài thêm nặng gánh, Niềm vui thanh thản được bao năm? Ngắm nhìn ly rượu tràn đầy nửa, Không rượu nửa kia chẳng phải mong!!! Đoàn Thị Dưỡng |
18. Thu Bồn Đêm Trăng
Bài xướng (Nguyễn Đình Tri)
Thu Bồn Đêm Trăng Đêm trăng huyền ảo bến sông Thu, Trăng nước giao thoa lúc thượng phù. Sóng bạc lăn tăn vờn ánh nguyệt, Vó xa đợi cá gội sương mù. Thuyền im bến vắng nằm thao thức, Đáy nước tre soi bóng gật gù Ai đã về thăm lòng vẫn nhớ Không còn khắc khoải mộng ngao du. Bài họa 2 Có Những Mùa Thu Bóng chiều Trảng Lớn lại sang Thu Mỏi đũa tô canh thủy thượng phù Lao động thi đua học tập tốt Khoan hồng chính sách rõ sa mù Kẽm gai nín củ vì e thẹn Cọc sắt chậm bông mãi gật gù Sống chết một lần ông vượt biển Liều thân cột điện cũng ngao du.... Thái Huy Long Bài họa 4 Đất Khách Nhớ Trăng Mặt nước đêm trăng nhặt lá thu Xuôi về Cửa Đại ngõ Kỳ Phù Quê mình thương nhớ tâm da diết Đất khách vọng trông dạ mịt mù Sáng sớm ven sông cơn gió thổi Canh trưa lối xóm tiếng cu gù Mơ về cố quốc trăng mười sáu Hớn hở trong lòng kiếp viễn du Đoàn Ngọc Nam |
Họa
Thu Hạ Xa Gần Thu Bồn uốn khúc đợi trăng Thu Bến cạn chờ trông thủy thượng phù Cố hữu tha phương còn nắng Hạ Quảng Nam cố quận thoảng sương mù Hai quê một lứa nay thao thức Đồng tuổi khác thôn thuở gật gù Hơn nửa trăm năm Trần Quý Cáp Email xướng hoạ chút giao du Thái Huy Long Bài hoạ 3 VUI KIẾP LÃNG DU Từ giã quê nhà trên bến Thu Thuyền xuôi theo gió thổi phù phù Ta đi hoài vọng trời thăm thẳm Bạn ở vời trông biển tít mù Sông rộng lững lờ tăm cá vẫy Rừng xa văng vẵng tiếng chim gù Hành trang còn chút tình thơ nhạc Vui với bạn bè - kiếp lãng du . Dư Mỹ ( Boston tháng 6/15) Bài họa 5 NGƯỢC DÒNG SÔNG THU Ánh nguyệt đêm về gọi gió Thu Rào rào róc rách thủy trầm phù Thác ghềnh uốn khúc thuyền chao đảo* Đồi núi bao quanh lối mịt mù Bến cũ xôn xao âm sóng vỗ Đò xưa rộn rã tiếng chim gù Ấu thơ ngày tháng hồn nhiên quá Kỷ niệm còn vương khách viễn du Vanngoc |
Bài họa 6
Mùa thu Bốn mùa chỉ thích mỗi mùa thu, Thích lúc trăng lên, thủy thượng phù. Thương chiếc lá vàng run dưới nắng, Chờ người phiêu lãng giữa sương mù. Chim chiều gọi bạn nghe đau đáu, Bìm bịp đưa canh vẳng tiếng gù. Thu đến thu đi, lòng khắc khoải, Mong thu dừng bước kẻ ngao du... Đoàn Thị Dưỡng |
|
17. Ký Ức Làm Gia Sư
Hội An vào mùa tựu trường, bầu trời trong xanh, gió nhẹ. Đường phố nhộn nhịp hơn ngày thường, có lẽ sau ba tháng hè những cô cậu học sinh ở quê như tôi kéo về nhập học làm cho thành phố nhỏ có bộ mặt vui nhộn hẳn lên. Tôi lủi thủi một mình đi dưới những hàng cây râm mát mà trong lòng hơi lo lắng. Lần đầu tiên tôi đi làm gia sư. Nàng có đôi mắt đen và sáng, một cái nhìn soi bói nhưng đôi lúc lại thấy thân thiện. Tôi cảm thấy mất bình tỉnh trước những câu hỏi của nàng, mặc dầu đó chỉ là những câu hỏi xã giao, lúc đó có lẽ mặt tôi hơi tái đỏ tưởng chừng như đứng trước sự sát hạch của giám khảo. Chị nàng thì nhìn tôi với đôi mắt trìu mến lạ thường, ít nói và có vẽ tư lự. Mặc dầu cuộc gặp gở đầu tiên nầy không diễn ra trong phòng học mà dưới một cây táo già trĩu trái, những trái táo xanh mơn mỡn trên đầu chúng tôi như có chút quà trong buổi diện kiến. Cô chị hái vài trái mời tôi rồi cô ấy cắn ăn từng tí một như sợ thời gian qua mau, tôi cầm mãi trái táo cho đôi tay khỏi thừa thải. Chuyện của chúng tôi chỉ kéo dài khoảng một giờ nhưng sao tôi thấy thật lâu, mấy lần tôi định cáo từ ra về nhưng đều bị những câu hỏi liên tiếp không cho tôi mở lời. Lần đầu tiên một thằng học trò nghèo đến gặp gở học trò trước khi làm gia sư diễn ra ngoài sự tưởng tượng của chính mình, tôi lại phân vân mình có nên tiếp tục hay không, vì cảm thấy không được tự tin khi đứng trước bài giảng. Sau một đêm trằn trọc mất ngủ, cuối cùng tôi cũng quyết định phải đến làm gia sư cho hai cô ấy để có thêm tiền mà tiếp tục việc học của mình. Phòng học nhỏ nhưng gọn gàng, trước bảng đen là bộ bàn bốn ghế, sau khi đứng giảng bài, tôi ngồi đối diện với hai chị em. Một thời gian dài như thế trôi qua, tôi thấy tự tin và thân mật với học trò của mình hơn. Ngoài bài học, những chuyện riêng về gia đình, bản thân của chúng tôi cũng trao đổi với nhau thẳng thắn và chân tình. Cũng trong thời gian này, không biết vô tình hay cố ý, nhiều lần chân của cô chị đạp lên chân tôi, lúc ấy tôi cảm thấy bối rối và thẹn thùng, cô ta cũng thế ,liếc nhìn tôi rồi cuối gầm mặt xuống trang vở. Trong khi đó cô em luôn luôn tỏ ra thân mật và chú ý chăm sóc tôi hơn, một cốc nước chanh, một ly cà phê giữa giờ học, một lời hỏi han nhắc nhủ khi tôi cảm thấy khó chịu trong người, những cử chỉ vụn vặt đó đối với tôi không vụn vặt chút nào. Nhiều đêm tôi mất ngủ vì những cử chỉ của hai chị em cô ấy, có cái gì vừa vui vui vừa hồi hộp và những hình ấy cứ vây quanh giấc ngủ của mình , nhất là những cử chỉ âu yếm và chăm sóc ân cần của cô em và từ đó tôi lại siêng năng đến lớp mặc dù có bị cảm lạnh. Có rất nhiều lần sau giờ học, đêm đông lạnh buốt, các cô đưa tôi về đến tận nhà trọ. Trên đường phố vắng người, chúng tôi đi giăng hàng ba, không biết tại sao tôi luôn bị đi giữa, đôi khi hai cánh tay của chúng tôi chạm nhau, tôi giật mình rút tay lại, vẫn lúng túng và thẹn thùng, và mỗi lần như thế tôi lại mất bình tỉnh không nói được câu cảm ơn khi chia tay, thật là quê mùa và ngốc nghếch. Những đêm ngồi trước bàn học ở nhà trọ, hình ảnh và thái độ của hai chị em lãng vãng trước trang sách, những cái nhìn len lén của cô chị, những săn đón niềm nở của cô em, tự nhiên tôi thấy mình vui hẳn lên, đôi lúc ngồi cười một mình. Nhất là hình ảnh cô em quanh quẩn mãi bên tôi, muốn quên đi mà không được, ngay cả đang ngồi trong lớp học của mình. Tôi chưa yêu bao giờ, nhưng bây giờ có lẽ mình đang yêu, tự nhủ như thế, rồi những buổi dạy tiếp theo các cô hỏi tôi "sao mấy hôm nay trông anh vui thế, kể cho em nghe đi?" Tôi chỉ cười chứ không biết trả lời sao, nhưng sau giờ dạy, về đến nhà mình tự thấy cô đơn, lẽ loi lạ thường. Một buổi chiều cuối đông, trên đường phố nhỏ Nguyễn thái Học, trời âm u làm phố Hội buồn thêm, lưa thưa người xuôi ngược, tôi chợt thấy cô em đi bên cạnh một người bạn thân của tôi ngược chiều, trông rất thân mật, bất ngờ, tôi chỉ lắp bắp mấy câu xã giao với bạn rồi đi ngay, không chào cô em được một câu, có lẽ lúc ấy bạn tôi cũng ngạc nhiên với thái độ đó. Vội vã về nhà, nằm thừ người ra và cảm thấy buồn buồn, nhưng đến khi được biết cô ấy là người yêu của bạn mình, tôi mới thật sự buồn bã và chán nản. Đêm hôm đó không sao ngủ được, tôi tự xét lại mình và đầu óc lẩn quẩn: có lẽ mình đã yêu cô ấy thật rồi. Thời gian vẫn tiếp tục trôi, công việc hàng ngày vẫn đều đặn, duy chỉ có vài lần tôi phải đứng trước câu hỏi của các cô ấy ngược lại với lần trước " mấy hôm nay sao thấy anh buồn thế" tôi lẩn tránh trả lời bằng cách chuyển sang chủ đề khác. Từ đó tôi luôn bị dằn vặt tại sao mình lại yêu người tình của bạn thân, tôi quan niệm rằng điều đó không cho phép với người "quân tử" phải cố quên đi nhưng đúng như cụ Nguyễn Du đã viết " sầu đong càng lắc càng đầy". Tôi cảm thấy thất vọng trong thời gian khá lâu, cho đến một hôm tôi bất chợt bắt gặp ánh mắt buồn và đắm đuối của cô chị nhìn tôi trước giờ vào học, lòng tôi thật sự cũng có chút rung động. Cũng từ đó tôi gần gũi chuyện trò với cô chị nhiều hơn mong lấp được những khoảng trống trong lòng. Tôi nhẫn nại vun đắp tình cảm với cô ấy trong những lần gặp nhau, trong khi cô em vẫn đều đặn ân cần và vui vẻ chăm sóc tôi trong những giờ học. Nhưng tất cả những cố gắng ấy không làm cho tôi mất đi những hình ảnh của cô em chập chờn trong giấc ngủ. Tôi ngậm ngùi chịu đựng và nuối tiếc.
Mãi đến hè năm sau, sau khi tôi rời khỏi ngôi nhà nhiều kỷ niệm đó vài tháng, vào một buổi sáng sớm , nắng còn êm dịu, những giọt sương mai còn sót lại lấp lánh trên bờ cỏ hai bên đường mòn, cô em lặn lội tìm về quê tôi, vẫn áo trắng học trò, dáng người mảnh khảnh và nhanh nhẹn. Tôi tiếp cô ta trong mái tranh nghèo xơ xác, sau khi thăm hỏi xã giao, cô ta chỉ vào vạt đất trồng bắp gần nhà và nói không biết có dụng ý gì "em định xin anh mảnh đất này để em cất nhà ở" tôi cười không trả lời. Nhưng hôm ấy thấy cô ít nói, ít cười và ít bông đùa như mọi khi, tôi cảm thấy có cái gì đó không bình thường trong đôi mắt của cô ấy. Cô ngồi xuống, hai bàn tay vo ve tà áo, ánh mắt đượm buồn không dám nhìn thẳng vào mặt tôi như mọi khi, lúng túng vài lần mới nói nên lời "em đến để báo anh biết là em nghỉ học rồi" tôi ngạc nhiên vô cùng chưa kịp hỏi lại thì cô nói tiếp " ba mẹ em ép gả em cho con ông Ty trưởng, tháng sau đám hỏi em , em không cưỡng lại được " cô rơm rớm nước mắt và tôi cũng thế. Thình lình quá, tôi chưa lấy lại được bình tỉnh thì cô ta vội vã cắp nón ra về, thật sự tôi bàng hoàng và nghẹn ngào không nói được một lời an ủi, tim tôi đau nhói, ngồi nhìn theo cô với đáng đi vội vàng và chao đảo, tôi lại ân hận không tiền cô ra về. Tôi sững sờ trong mấy ngày sau đó và lại nhớ đến bạn tôi, có lẽ bạn ấy cũng không khỏi buồn như tôi. Tôi phải mất thời gian khá lâu, cả nửa năm sau mới quên hẳn được những buồn vui thuở ấy, thuở học trò nghèo nhút nhát, đi làm gia sư với mối tình đầu đơn phương trong trắng.
Tháng12/2014.
Tháng12/2014.
16. Bài Học Cuối Cùng
15. Xuân Quê
14. ĐÔNG BUỒN
13. Chuyện Tình Mộng
12. Gởi Người Em Gái Paris
11. Hội An Ơi Ta Vẫn Nhớ.
10. Mẹ Tôi
9. Ước Vọng
8. Dáng Xuân
7. Giọt Nước
6. Tâm Sự Ngày Tết
5. Trường Xưa
4. Về Thăm Phố Hội
3. Chiều
2. Mưa Đầu Mùa
1. Tái Ngộ